♫♪♫♀ Welcome to Ť-Ara ♀♫♪♫
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
♫♪♫♀ Welcome to Ť-Ara ♀♫♪♫

Ť-Ara in our ♥♥♥...(cần tỹn staff choa forum)
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 [SHORTFIC] Nước Mắt Của Trời

Go down 
Tác giảThông điệp
ngocdoan




Tổng số bài gửi : 1
Join date : 24/03/2012

[SHORTFIC] Nước Mắt Của Trời Empty
Bài gửiTiêu đề: [SHORTFIC] Nước Mắt Của Trời   [SHORTFIC] Nước Mắt Của Trời Valent15Sat Mar 24, 2012 8:11 pm

Author:NgocDoan
Couple:So-Ri-Ram-Hwa (xoay quanh 4 người)
Category: Sad romantic
WARNING: No



Chap1



Soyeon thức giấc bởi tiếng mưa rơi tí tách bên cửa sổ,mưa không lớn nhưng cũng đủ dai dẳng kéo cô ra khỏi giấc ngủ nhiều mộng mị. Buổi chiều cuối hạ nhẹ hững trôi qua,lềnh bềnh không mục đích.

Cô nheo mắt nhìn lên ô cửa sổ bé tẹo trên căn phòng áp mái của mình. Mưa bắn vào cửa kính rồi lăn thành những vệt dài như những giọt nước mắt_nước mắt của trời?

_Mưa chiều nhìn buồn quá

Soyeon vừa dụi mắt vừa nhìn sang Qri.Qri đang vẽ nghuệch ngoạc gì đó trên trang giấy học trò xé dở.Bức tranh chỉ toàn màu đen chì,rối mù những hàng dọc ngang.

_Cậu đang vẽ gì đó?mưa à?

Qri không trả lời,chỉ có những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.Soyeon thở dài,nó quá hiểu con bạn chơi từ thuở cởi truồng tắm mưa.

_Đừng nghĩ tới người đó nữa

Nói đoạn,Soyeon khiễng chân nhìn qua ô cửa sổ nhỏ xíu.Bên góc đường,một người nhỏ nhắn dáng gầy,tóc lòa xòa đang đứng dựa lưng vào tường,dáng người cô toát lên một vẻ tang thương khó định hình.

Cô cứ đứng, hờ hững đón những hạt mưa rơi đầy vào mình.

Cạnh cô là một chiếc ô màu xanh phớt.Soyeon luôn thắc mắc tại sao cô cứ để ô cạnh mình mà không bung lên che.Đã gần một tuần rồi,vẫn cái dáng đứng ấy,vẫn chiếc ô màu xanh phớt ấy. Cô đang chờ đợi điều gì,mục đích của cô là gì?

Đợi chờ để được tha thứ? Không phải, chính cô là người nói chia tay với Qri trước.

Nói cho cùng thì chẳng có lời chia tay nào ở đây, cô cứ thế biến mất, lặn mất tăm như bọt nước.Rồi đột ngột xuất hiện,tay trong tay bên bạn gái mới.

Qri bị sốc,mấy lần định tự tử,vật vã đau khổ cả nửa năm trời mới nguôi ngoai.Cũng phải thôi,cuộc tình của họ quá hoàn hảo,đẹp đến mức Soyeon nhìn vào cũng phải ghen tị.

Cứ tưởng mọi chuyện đã trôi tuột vào quá khứ thì đột nhiên cô ta xuất hiện,không nói gì cả,chỉ chiều chiều đứng dưới nhà lặng lẽ nhìn lên ô cửa sổ vuông nhỏ xíu,mong được nhìn thấy bóng hình người xưa cũ?

Soyeon cũng chẳng biết,nó chỉ biết là Qri rất cứng rắn,nhất quyết không nói với cô ta một câu nào.Soyeon hơi ngạc nhiên trước thái độ của con bạn.Trước đây Qri luôn yếu đuối khi đứng trước người đó.Có phải con người khi đi qua được cú sốc tình cảm thì cùng lúc trái tim cũng nguội theo?mối tình đầu luôn ảnh hưởng sâu sắc như vậy,những cảm xúc tươi nguyên cũng như những nỗi đau xé lòng luôn ám ảnh ta,đeo bám vào những mối tình tiếp sau.

Qri vẫn không nói gì,cứ gạch gạch vô bức tranh đen thui đó,tưởng chừng như miếng giấy tập là kẻ thù tám kiếp của nó vậy.Soyeon hơi bực,nhìn thái độ của Qri là nó hiểu,con bạn của nó đang sĩ diện đây mà.Muốn gặp nhưng cái cục tự trọng lớn quá,đè bẹp cái cảm xúc đó,dìm chết những vệt tình yếu ớt.
___
Chiều hôm sau người đó biến mất,chẳng còn dáng người dõi mắt lên ô cửa vuông trên tầng áp mái,cũng chẳng còn cây dù màu xanh phớt cạnh bên.

Soyeon lại bực,chắc trên đời chẳng có ai dở hơi và rảnh rỗi hơn cô ta.Hết kiên nhẫn rồi chứ gì.

Soyeon vừa mở cửa phòng thì đột nhiên Qri ào đến ôm,khóc nức nở,tưởng chừng như bao nhiêu nước trên trời đều bị Qri gom xuống trút hết lên người Soyeon.

Một hồi sau Qri không khóc nữa,mặt cô trắng bệch và mệt nhoài,chỉ có đôi mắt là hơi khác.
Soyeon rùng mỉnh khi nhìn vào đôi mắt ấy.Cô bối rồi không biết làm gì thì bỗng Qri lên tiếng,giọng nói vừa đủ nghe nhưng tuyệt nhiên không có một cảm xúc nào

_Chiều nay Boram đi Mĩ, đi với Hwayoung

Đơn giản và ngắn gọn nhưng cũng đủ làm cho Soyeon hiểu ra,Boram hóa ra chẳng tốt lên được chút nào,đem hi vọng cho người khác để rồi tự mình chà lên cái hi vọng đó, không một chút thương xót.

Soyeon quyết định phải đến gặp Boram,chí ít cũng sạc cho cô ta một trận,Qri đâu phải loại con gái thích thì đến chán thì bỏ.Giờ này chắc Boram vẫn chưa đến sân bay,Soyeon quyết định đến nhà Boram.
____
Căn nhà Boram nằm im ỉm trong khu chung cư sầm uất,cửa đóng then cài,cứ như là cả thế kỉ rồi chẳng có ai ở đây,Soyeon tức tối đá vào cánh cửa gỗ,không quên lầm bầm mấy câu,đột nhiên có tiếng nói:
_ Chị tìm Boram unnie à?

Soyeon quay phắt lại phía sau,cô gái mỉm cười:
_Em la Hwayoung bạn Boram unnie,em quay lại lấy một ít đồ để quên,Boram và mẹ đang ở sân bay

Soyeon nghĩ thầm: cái con người đi cướp người yêu của người ta mà vẫn có thể nói chuyện như mình vô tội lắm vậy,tức chết mà
_Hai người hạnh phúc quá nhỉ?_Soyeon nhếch môi

Hwayoung bỗng òa khóc,Soyeon hơi ngạc nhiên:
_Chẳng phải 2 người sắp đi Mĩ du học sao?Hạnh phúc trên nỗi đau của người khác,việc gì mà phải khóc lóc thế kia,đừng có giả vờ nữa.

Hwayoung vẫn nức nở,Soyeon nạt:
_ Đừng có khóc nữa!

Hwayoung càng nức nở hơn:
_Boram..unnie ấy…mù rồi

Soyeon không tin vào tai mình, cái gì mà có mù với điếc ở đây?Cô lắc mạnh vai Hwayoung
_Cô giỡn à?
_...Boram phát bệnh cách đây hơn nửa năm,vì thế mà chị ấy mới chia tay với Qri,chị ấy không muốn làm khổ ai,nhất là người con gái mà chị ấy yêu thương…

Soyeon buông vội vai Hwayoung,đôi chân cô như không đứng vững được nữa,tưởng chừng như sắp quị xuống,nhưng vào lúc này thì không thể được.

Cô phải về nhà tìm Qri…
___
Tình yêu là cái gì?Sao con người cứ luôn làm đau lẫn nhau.Vòng tròn tình yêu lẩn quẩn quanh đời,luôn tìm cách vật chết những trái tim yếu mềm. Tim là hết máu và duyên cũng không về


Tình chạy theo tình.


Qri đâu biết ngày ngày Boram vẫn theo cô,nhìn cô với đôi mắt mờ,căm lặng và đớn đau.Muốn ôm đấy,muốn thét gào yêu thương đấy nhưng bệnh tật và lòng tự trọng đã làm Boram quị ngã và buông xuôi và đã tự đẩy tình yêu của mình vào ngõ cục,càng lưu luyến càng xót xa.

Boram đâu biết,ở ngay đằng sau cô,có một người con gái luôn dõi bước theo,lo lắng theo từng bước chân cô đi,âm thầm chịu đựng miệng lưỡi thế nhân.Boram có bao giờ nhìn lại phía sau không?Luôn là chiếc ô màu xanh phớt…Làm sao mà biết được,vì yêu chỉ là yêu thôi.Phải không?Hwayoung…

Tình dấu vào tình


Và đứng đằng sau tất cả,người con gái nhỏ bé ấy,từ lúc ấu thơ cho đến khi trưởng thành,trong tim cô chỉ có duy nhất một hình bóng.Nhưng biết làm sau khi duyên trời không đưa đẩy họ thành đôi.
Vẫn sẽ như thế,vẫn sẽ giống như cái ngày mà Qri ngại ngùng nói với Soyeon
_Soyeon à,mình nhận lời yêu Boram rồi…
...
_Soyeon à...Soyeon à...
“...Ừ vẫn sẽ như thế,tớ sẽ làm mọi cách để cậu được hạnh phúc...”
_Tớ yêu cậu...Qri
...
Soyeon cứ chạy,chạy mãi.Những con đường ngã nghiêng xô đẩy,gió thổi ngập trời,đôi mắt Soyeon tròng trành nhòe đi, ô cửa sổ quen thuộc thoáng hiện ra.


Hi vọng tình kịp theo tình.


Chiều nay trời lại mưa ,từng giọt nước rơi rụng giữa nhân gian,ôi những giọt nước mắt_Nước mắt của trời



______


Chap2


Soyeon cứ chạy,chạy mãi…mưa vẫn mưa… như trút…không ngớt…mọi thứ trước mặt Soyeon mờ ảo.Cô vẫn chạy,trong đầu của Soyeon bây giờ chỉ có Qri…Qri…Qri

RẦM
Soyeon nằm bất tỉnh trên đường

Gió thổi mạnh hơn, những hạt mưa òa vỡ,trở nên nặng trĩu,bỏng rát và ngày càng nặng hạt…

Soyeon vẫn nằm đó,máu loang đỏ cả một vùng


_____


_Qri à,đợi tớ với,mệt chết được!

_Cậu đi theo tớ làm gì?Về đi-Qri 8 tuổi xua xua

_Chẳng phải cậu nói trên đồi này có loài bướm rất đẹp sao?tớ sẽ bắt nó rồi ép nó vô tập- Soyeon vừa nói vừa thở vừa cười nham nhở

Qri nhăn mặt:
_Đồ độc ác

_Ác gì chứ,chẳng phải cậu cũng muốn bắt nó sao?-Soyeon lè lưỡi

_Tớ chỉ muốn ngắm nó thôi,khi yêu thích một thứ gì đó không có nghĩa là mình phải chiếm giữ nó
…không có nghĩa là phải chiếm giữ nó…

….

_Soyeon,Soyeon,cậu có nghe tớ nói không,Soyeon…

Là Qri,giọng nói của cậu ấy lúc nào cũng nồng ấm…

Soyeon từ từ mở mắt,đúng như suy nghĩ,gương mặt Qri dần hiện ra

_Qri…tớ đang ở đâu?-Soyeon thều thào

_Cậu đang ở bệnh viện,cậu bị tai nạn-Qri lo lắng vuốt lại mái tóc ướt vì mồ hôi của Soyeon

_Sao tớ không nhớ gì cả,tớ đau đầu quá

Vừa lúc đó bác sĩ bước vào khám Soyeon một lúc rồi nói
_Cô có nhớ mình tên gì không?

_Soyeon…

_Cô có nhớ gì về tai nạn?

<im lặng>

Soyeon bỗng thiếp đi,Qri lo lắng nhìn bác sĩ
_Thưa bác sĩ,bạn cháu…

_Có lẽ bạn cháu bị chứng mất trí nhớ tạm thời

_Thế tại sao Soyeon lại nhận ra cháu?-Mắt Qri đỏ hoe

_Vì bị mất máu quá nhiều do chấn thương, thiếu oxy vùng não dẫn đến hiện tượng mất trí nhớ tạm thời.Nhưng những người yêu thương và gắn bó mật thiết vẫn có thể sẽ nhớ

_...

_Cháu đừng lo quá,cứ ở bên cạnh động viên và ôn lại chuyện quá khứ,bạn cháu sẽ sớm khỏi thôi

Bác sĩ xem lại bệnh án của Soyeon một chút rồi bước ra ngoài,Bây giờ chỉ còn lại Qri ngồi cạnh Soyeon
_Soyeon à,cậu đừng lo,tớ sẽ cùng cậu đi tìm kí ức!


___
Cùng lúc đó,trong căn hộ của Boram tại Mĩ
_Boram unnie…

_Gì đó Hwayoung?

_Lúc nãy quay về nhà lấy đồ e có gặp bạn của Qri,tên là là…

_Là Soyeon,em đã nói gì với Soyeon à?-Giọng nói Boram có chút đứt quãng

_...

Boram lay mạnh vai Hwayoung,đôi mắt giận dữ pha chút sợ hãi chỉ nhìn về một phía
_Nói mau,Hwayoung

Hwayoung không đáp,chỉ ôm mặt khóc

Boram tức giận gạc tay qua mặt bàn,những chiếc cốc thủy tinh vỡ tan tành,Boram ôm đầu loạng choạng đứng dậy
_Tại sao e lại làm vậy chứ?Em có biết nếu Qri biết bệnh tình của unnie,nhất định Qri sẽ không để unnie ra đi,nhìn Qri đau buồn chắng khác gì để unnie chết đi

Những giọt nước mắt của Boram bắt đầu rơi,Hwayoung ôm chầm lấy Boram
_Unnie đừng khóc,có thể Soyeon vẫn chưa nói với Qri…unnie à,chỉ là em không nhẫn tâm nhìn unnie như thế này…

_Unnie muốn như thế này,dứt khoát sẽ làm Qri bớt đau buồn hơn,hơn nữa unnie tin Soyeon sẽ chăm sóc Qri tốt hơn unnie,vậy mà em lại…Bây giờ unnie biết phải làm sao?

Hwayoung khẽ lau những giọt nước mắt của Boram
_Với tính cách của Qri unnie,nếu biết sự thật,chắc chắn unnie ấy sẽ tìm chúng ta,nếu vài ngày nữa vẫn không liên lạc,có lẽ Soyeon đã không nói với Qri…

Boram ngồi bệch xuống giường,thở dài:
_Hi vọng thế…

Hwayoung không dám nói gì nữa,chỉ lẳng lặng gom những mảnh thủy tinh mà Boram vừa làm vỡ.Từ lúc phát bệnh đến giờ,tính tình Boram thay đổi hẳn,nóng nảy và lạnh lùng hơn xưa,không còn là một Boram ấm áp của ngày nào nữa nhưng Hwayoung vẫn miệt mài ở bên cạnh chăm sóc Boram, dù cô biết trái tim người cô yêu chưa bao giờ dành cho mình.

Vậy đấy! Đôi lúc người ta cũng cần khoảng lặng, để suy nghĩ, để chiêm nghiệm,để nhận ra mình rất yêu một người nhưng không thể đến với người đó.

Chỉ cần hằng ngày được kề cận Boram,đối với Hwayoung,vậy là quá đủ!

___
Đã một tháng kể từ ngày Soyeon bị tai nạn,Qri luôn ở bên chăm sóc Soyeon không rời nửa bước.Cả hai đều là trẻ mồ côi,lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện,vì vậy Qri là người thân duy nhất của Soyeon.Qri là họa sĩ nên không gò bó về mặt thời gian,vậy nên cô quyết định sẽ ngưng vẽ để chăm sóc và cùng Soyeon lấy lại kí ức

Qri không thích nói nhiều,nhưng từ lúc Soyeon mất trí nhớ,miệng Qri lúc nào cũng tía lia

_Ya!cậu không nhớ tấm hình này sao?hình bọn mình tốt nghiệp trung học đó,cậu đứng kế mình nhìn lùn dễ sợ,haha

_=.=

_Ya!Cả con bướm ép khô này cậu cũng không nhớ à,lúc ấy bọn mình lên đồi xem bướm đấy!

_Ủa?Đây là con bướm làm bằng hoa phượng mà-Soyeon tròn mắt

_Cậu không nhớ thật sao?Lúc đó mình chỉ muốn ngắm nó thôi,thế mà cậu lại nhào tới chụp luôn một phát làm con bướm gãy hết một cọng râu rồi nó bay mất tiêu luôn,hix-Qri nhăn mặt

_Ẹc!Mà sao tớ lại ép hoa phượng giả làm bướm vậy?-Soyeon vẫn thắc mắc

Qri bóp bóp trán,ra chiều suy nghĩ gê lắm
_Lúc đó cậu y như một nhà triết học vậy,nói cái gì mà… tớ không mong chờ sự hoàn hảo, tớ mong sự vừa đủ, một chút sự pha trộn…gì gì đó…

Soyeon bỗng ôm bụng cười bò làm Qri hơi giật mình
_Trời đất!không tin được lúc đó tớ chỉ mới 8 tuổi,đáng lẽ bây giờ tớ phải là giáo sư mới đúng,có ngờ đâu tớ lại thành đầu bếp chứ

_Ham ăn ham uống quá thành đầu bếp phải rồi,cậu chưa thành bà béo là may phước

Nói rồi cả Soyeon lẫn Qri đều ôm bụng cười ngả nghiêng.

Đã từ lâu lắm rồi,từ cái ngày mà cô chia tay với Boram,nụ cười mới trở lại trên gương mặt Qri

___
Một năm đã trôi qua,bệnh tình của Soyeon vẫn không có chút tiến triển,kí ức của cô gần như mất sạch,đối với Soyeon lúc này,kí ức duy nhất chính là Qri.Soyeon tuy không nhớ bất cứ gì về quá khứ của mình,nhưng cảm giác ở bên cạnh Qri dường như không thay đổi,nó ngày càng mãnh liệt hơn.Soyeon không biết định nghĩa cảm giác đó là gì,chỉ là mỗi lần thấy Qri cười hay đơn giản ngồi ngắm Qri từ xa,Soyeon luôn cảm thấy ấm áp lạ thường.

Nó đến rất tự nhiên, gắn bó bằng mối quan hệ khó hiểu, đến nỗi Soyeon coi Qri là một phần của cuộc đời mình.Nghĩ tới đây Soyeon bỗng cười một mình,rồi ngó quanh quẩn khắp nhà.Qri đâu rồi nhỉ?


Ngọn đèn đường bật lên dù trời mới chập tối. Ánh đèn vàng thoạt tiên hơi co lại, rồi từ từ lan tỏa hắt thứ ánh sáng êm dịu của nó.Qri đang ngồi một mình ở công viên gần nhà,trước mặt cô là một thùng sắt ngổn ngang đồ đạc.Qri bật một que diêm rồi thả xuống,vừa lúc đó Soyeon tới
_Cậu đốt cái gì…?

Soyeon chưa kịp hỏi xong thì đầu đột nhiên choáng váng,trong đống lửa vàng đang cháy ấy có khung hình của một người con gái với nụ cười thánh thiện.Có thứ gì đó len lỏi trong đầu Soyeon,mờ ảo nhưng dữ dội,là thứ gì đó….Soyeon nhíu mày
_Cậu đốt hình ai thế?

Qri cười nhẹ
_Người yêu cũ của tớ!

_Tại sao tớ chưa bao giờ nghe cậu kể?Soyeon xoa trán vì cái buốt đầu khi nãy

Qri nhìn vào khung hình đang cháy méo mó
_Tớ xin lỗi,tại tớ không muốn nhắc đến con người tệ bạc đó.Nhưng cũng một năm rồi,tớ đem đốt mọi thứ liên quan đến người đó để dứt khoát tình cảm này,cứ xem như là một kỉ niệm,yêu thương hay hận thù với người ấy bây giờ không còn quan trọng với tớ.Thứ quan trọng nhất bây giờ là…

Soyeon chưa kịp hỏi thứ gì quan trọng nhất bây giờ của cậu thì môi Qri đã áp vào môi Soyeon…nhẹ nhàng nhưng tha thiết.

“Ôi Qri!Tớ đã đợi ngày này biết bao “Soyeon nói trong tâm tưởng

Hạnh phúc là đây sao?

Vì trên vai Soyeon là tay của Qri ôm chặt, trên môi cô là cái hôn tha thiết của Qri,hơi thở nồng ấm của Qri,Soyeon không có thời gian để tâm đến một kỉ niệm đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
Tất cả bây giờ chỉ là Qri..Qri..Qri..

Thế nhưng vẫn có một điều gì chuệch choạc mà Soyeon không thể gọi tên.




_________
Chap 3




Cái không khí hanh khô nóng bức mùa hè làm con người ta hóa điên hóa rồ.Ban tối nhiệt độ cũng chả khá hơn ban ngày là bao.Căn hộ của Boram cứ rung lên từng hồi như sắp tan chảy tới nơi.Những cơn gió khô khốc mò vào càng khiến đầu óc cô quay cuồng.Trời nóng bức như thế nhưng cơ thể Boram thì lạnh tanh,cô đang bị cảm.

Boram ngồi dậy quờ quạng trên bàn lấy vỉ thuốc cảm,cứ thế nốc đại vài viên rồi trùm mền và cố kiếm chút mồ hôi.

Boram vẫn không hạ sốt.

Không biết đã bao lâu,Boram nằm bất động trên nền gạch,thức ăn thừa cùng vài lon bia nằm vươn vãi.Cái nóng hầm hập áp vào mặt khiến cô cảm thấy ngộp thở,tóc ướt sượt bếch vào mặt.

Cô cảm giác như mình đang tắm nước nóng giữa hoang mạc và lau người bằng cát cháy.Boram cố mở mắt, ánh nắng cuối chiều leo lét làm mắt cô lóa đi.

Đầu nhức buốc, Boram quyết định nốc thêm hai viên thuốc cảm nhưng không có nước lọc,thế là cô nhai luôn chúng rồi mò mẫn vào nhà tắm.Một năm nay cô đã thuộc mọi ngõ ngách trong căn hộ của mình.Phần lớn thời gian cô chỉ ở nhà,uống bia và vẽ...

Nước vòi sen không đủ mát để khiến cô tỉnh táo hơn,nó âm ấm và hơi mặn.

Bước ra ngoài với độc chiếc khăn tắm khoác lên người,Boram xoa xoa thái dương,cố nhớ xem hôm qua mình đã làm gì.

Đám hỗn độn dưới sàn xộc lên mùi khó chịu,nó làm dạ dày cô nhờn nhợn và muốn nôn, cô đâm quạo,đá đại vào một thứ gì đó dưới chân và bỗng thấy hơi đau,nhưng mặc kệ, Boram tiếp tục lua đống tạp nham dưới sàn bằng chân

Một lúc sau cô mới biết ngón chân cái mình đang chảy máu.

Có tiếng mở cửa,Hwayoung bước vào,cô hốt hoảng nhìn bàn chân đang chảy máu của Boram
_Trời đất ơi em mới đi có một ngày,sao unnie lại...

Boram không nói gì để mặc cho Hwayoung băng bó

Boram cảm nhận được người Hwayoung đang run lên
_Em khóc sao?Hwayoung?
_...
_Việc gì mà em phải khóc!Hay là em đang tội nghiệp thay cho cái thân tàn này
_Sao unnie lại nói thế?...vì em yêu unnie nên....-Hwayoung cố kềm tiếng nất của mình

Boram cười,nụ cười đó luôn làm Hwayoung phải quặn thắt.
_ Em thừa hiểu unnie rồi mà,việc gì mà em phải chôn vùi tuổi trẻ của mình vì người như unnie?Unnie đã nói với em cả trăm lần...

Boram bỗng giận dữ hơn và đẩy mạnh Hwayoung ra,chân của Boram lại túa máu
_Unnie,em xin unnie...đã một năm rồi-Nước mắt của Hwayoung vẫn không ngừng chảy

Hwayoung nắm lấy bàn tay Boram
_Unnie không yêu em cũng không sao,chỉ xin unnie đừng bắt em phải rời xa…

Hwayoung chưa nói hết câu Boram đã hất cô ra
_Em không hiểu hay giả vờ không hiểu?dù có quên đi thì đã làm sao?Chúng ta cũng không thể đến được với nhau…Unnie là kẻ mù lòa,lấy gì chăm sóc và bảo bọc em…

Hwayoung lại nhào lên nắm tay Boram
_Em không cần gì cả,miễn sao được ở bên…

Rầm!

Lần này Boram đẩy Hwayoung mạnh hơn,Hwayoung té nhào,tay cô trượt vào mảnh thủy tinh vỡ dưới đất,máu nhểu từng giọt…tí tách…tí tách…

Họ cứ im lặng như thế…thật lâu…Boram bỗng lên tiếng trước
_Unnie cầu xin em,cho unnie một chút tự trọng có được không?

Không có tiếng trả lời,thời gian cứ thế trôi qua một cách nặng nề và chậm chạp.

Boram nghe thấy tiếng mở cửa và bước chân chậm chạp của Hwayoung…Đợi tiếng bước chân đã đi xa,Boram liền quị xuống,nước mắt cô rơi lả tả không cách nào kềm lại được
_Hwayoung…tha lỗi cho unnie…



Có một nỗi đau xót xa, là chỉ đứng ngoài lề , câm nín nhìn người mà mình yêu thương đau đớn . Và cũng cảm giác bất lực khi cố xen vào cuộc đời người đó.Có nỗi đau nào đau hơn thế này...

Hwayoung cứ đi,lầm lũi đi , đi mãi.…dòng người tấp nập cứ như đang trôi giữa đại dương,phố nhộn nhịp nhưng sao lòng cô trống trải không nguôi,bước chân cô chậm hơn,lặng lẽ và mờ nhạt.
___
Đêm hôm đấy ,Hwayoung không trở về cũng chẳng một lời hỏi han . Hôm sau , hôm sau nữa , cũng chỉ mình Boram với chiếu chăn mệt nhoài . Đôi mắt cứ rưng rưng những giọt lệ như sắp ứa tràn , đôi môi nhợt nhạt mang những đường cắt ngang vì khô héo
_Ừ,hãy cứ như vậy đi Hwayoung ạ!Cuối cùng thì unnie cũng đã thành công…em đã quên được unnie rồi…hahaha……



____


Những mảng sáng tối cứ chập chờn nhảy múa trong kí ức của Soyeon

Thế giới chao đảo và cuồng điên.Gương mặt đầy nước mắt ấy…,cơn mưa trắng xóa mù trời ấy…,và đèn pha của chói lòa của chiếc ô tô…két!!!!!

_AAAAAAA

Soyeon ngồi bật dậy,mồ hôi ướt đẫm cả áo.Qri lau mồ hôi trán cho Soyeon,lo lắng hỏi
_Có sao không Soyeon?Cậu gặp ác mộng à?

Soyeon vẫn còn thở gấp
_Không có gì đâu,cậu ngủ tiếp đi,tớ ra uống cốc nước đã

Soyeon mở cửa phòng và ra ngoài,nốc một cốc nước lớn rồi loạng choạng ngồi xuống ghế.Kí ức ào ạt chảy về trong đầu của Soyeon,tất cả mọi thứ,mọi thứ…và cả cái ngày định mệnh đó…

Soyeon đến bên giường Qri,gương mặt Qri lúc ngủ trông thật thánh thiện,đẹp một cách thoát tục.Bất giác,Soyeon hôn lên khuôn mặt ấy,cô không thể cưỡng lại được.Rồi đột nhiên Soyeon rùng mình

<Soyeon!mày đang làm gì đấy?Nếu biết sự thật,liệu Qri có còn là của mày nữa không?Hay tệ hơn cô ấy sẽ xem mày như kẻ thù?>

Soyeon ngồi ôm đầu,trong lòng như có một tảng đá nặng đè lên vậy,nó rất khó chịu

Bỗng một vòng tay ấm áp ôm lấy Soyeon
_Cậu ngủ không được à?

Soyeon không đáp,chỉ siết chặt hơn đôi bàn tay của Qri làm cho cái ôm chặt thêm.Qri mỉm cười,cô xoay người Soyeon lại
_Để tớ trị chứng mất ngủ của cậu nhé!

Nói xong câu nói đó Qri liền hôn Soyeon,Soyeon cảm nhận được tình yêu của Qri là vô cùng to lớn,điều đó khiến Soyeon không cách nào cưỡng lại được.Qri hôn thật chầm chậm không vội vàng, Soyeon cũng đáp lại một cách nồng nhiệt, tay cô choàng cổ Qri và kéo lại gần mình hơn, bất giác Soyeon nhích người mình lên để ngồi vào lòng Qri, họ cứ liên tục hôn nhau rồi buông nhau ra và hôn lấy nhau, như những đứa trẻ hư đang học đòi làm người lớn vậy...

___

Đã ba tháng kể từ ngày Hwayoung bỏ đi,Boram lao đầu vào vẽ vẽ và vẽ để không có thời gian nghĩ về những chuyện đau buồn.Những bức tranh của cô trước nay chỉ có mình Hwayoung ngắm,cô gần như tuyệt giao với thế giới bên ngoài.Ngày trước Boram là họa sĩ vẽ chân dung,cùng trường phái với Qri,nhưng từ lúc bị mù,cô chuyển sang trường phái siêu thực,những bức tranh của cô chỉ có mình cô hiểu,họa may người đó cũng hiểu đôi chút.Boram bỗng cười,cô thấy nhớ Hwayoung...

Có tiếng gõ cửa,Boram ngồi bật dậy,nhanh đến nỗi suýt làm rớt vỉ màu trên tay.Boram ra mở cửa,không hiểu sao cô cảm thấy hồi hộp lạ thường
_Chào cô Boram,tôi là dr.Dennis

Khuôn mặt Boram bỗng dưng lạnh lùng trở lại
_Chào anh,lâu không gặp

_Tôi vào nhà được chứ?

Boram bất đắc dĩ mời anh ta vào nhà.Boram ghét bác sĩ còn hơn cả nỗi ghét bệnh tật. Bọn họ cứ chọc dò, săm soi cho đến khi đánh hơi được điểm gì đó bất ổn. Mỗi lần như thế cô lại cố chứng minh rằng bọn họ đều sai bét, nhưng rồi cuối cùng chẳng bao giờ cô làm được.
_Anh muốn nói chuyện gì?Mắt của tôi đã không thể nào chữa trị nữa được rồi

_Tôi đến đây để thông báo cho cô một tin vui,đã có người hiến tặng giác mạc cho cô,mẹ cô đã sắp xếp xong cả rồi,ba ngày nữa sẽ phẫu thuật

Boram không tin vào tai mình
_Anh nói gì vậy?Phẫu thuật...phẫu thuật...

Dennis cười
_Ừm,ba ngày nữa tôi sẽ đến đưa cô đi bệnh viện,mẹ cô dặn tôi tới đây báo cho cô hay,bà ấy còn bận một số chuyện

Dennis đi rồi mà Boram vẫn còn ngồi thẫn thờ,không thể tin được mọi chuyện đang diễn ra,cô sẽ sáng mắt,cô sẽ nhìn thấy được Qri,sẽ thấy Hwayoung,nghĩ tới đây,bỗng nhiên tim Boram quặn thắt...


___


Boram đang dọn dẹp nhà cửa!
_Không ngờ mình ăn ở bừa bộn thiệt,không hiểu sao Hwayoung có thế chịu nổi mình

Đang nói bỗng nhiên Boram khựng lại,từ lúc cô phẫu thuật đến nay đã hơn một tháng,mà Hwayoung vẫn không đến thăm cô.Mẹ Boram bảo Hwayoung đang đi du lịch,mà Boram thấy cũng đúng,đợi con bé cảm thấy khuây khỏa mình sẽ xin lỗi nó sau.Boram tự nói với mình như vậy rồi tung tăng đi thu xếp đồ đạc.cô sắp đi Hàn

...

Chuyến bay khá dài nhưng Boram không cảm thấy mệt mỏi,cứ nghĩ đến việc sắp gặp được Qri là Boram phấn chấn hẳn lên.

Đã lâu rồi cô mới quay về với con đường ấy, con đường ngày xưa Boram và Qri vẫn hay đi- nơi chất chứa những kỉ niệm tình yêu, những ký ức ngọt ngào...

Hôm nay trời lộng gió xen lẫn đâu đó những chiếc lá rơi nhè nhẹ gợi trong cô những ký ức êm đềm, bình yên mà sâu lắng.

Trước mặt Boram bây giờ là căn nhà của Qri,nhưng Qri đang đứng bên ai đó?...là Soyeon...

và họ đang hôn nhau...

Cảnh tượng này Boram đã từng tưởng tượng trong đầu,những lúc ấy con tim cô như quặn đau,phải rồi,đau nào bằng khi nhìn thấy người yêu mình âu yếm một kẻ khác mà mình không làm được gì.Nhưng bây giờ thì khác,Boram đã sáng mắt và có thể chạy lại và tung ngay cho Soyeon một cú đấm

Nhưng cô không làm như vậy,ngay cả cảm giác đau đớn như tưởng tượng cũng không có,chỉ có những xúc cảm không màu...nhẹ lâng...

Boram cứ đứng đấy,nhìn Qri và Soyeon trao nhau nụ hôn hạnh phúc...bỗng cô khẽ mỉm cười,không phải là nụ cười chua cay đay nghiến của ngày trước nữa mà là nụ cười mãn nguyện.Boram đã thực sự yên tâm khi Qri tìm thấy được bến đỗ của đời mình.

<Qri à,có lẽ tôi không xứng đáng để có được tình yêu của em, tôi không thật sự đem đến cho em niềm hạnh phúc. Thôi thì buông tay để lòng nhẹ hơn em nhé!Sống hạnh phúc nhé!Qri của tôi>

Boram quay ngược bước đi,một chuyến bay dài lại đang chờ cô



_______

Chap 4 (End)


Soyeon đẩy cửa bước vào,trên tay cô là một đóa hoa hồng đỏ thắm
_Chúc mừng sinh nhật cậu!

Qri đón bó hoa cùng nụ hôn ngọt ngào của Soyeon
_Cám ơn cậu,hoa đẹp lắm

_...

_Cậu có chuyện muốn nói với tớ sao?

_Qri à...

_Tớ đang nghe đây Soyeon...

_Tớ đã nhớ tất cả mọi chuyện...

_Tớ biết

_Cậu biết ư?

_Ừ,biết tất cả...

_Cậu nói vậy nghĩa là...

_Cách đây mấy hôm,tớ có nhận email của Boram...và cũng chat với cậu ấy khá lâu

_Qri...tớ...

Qri để ngón tay lên miệng Soyeon ngăn lại

_Để tớ nói hết đã,chúng tớ nói chuyện với nhau rất lâu,về chuyện của tớ và Boram cũng như chuyện tớ với cậu...

_Vậy cậu đã quyết định...

_Tớ sẽ làm vợ cậu!

_Hả?-Soyeon há hốc mồm,hai con mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài

_Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy Park Soyeon!Đừng nói là cậu không biết tớ đang cầu hôn cậu nhá?

Bấy giờ Soyeon mới ngậm mồm lại nhưng hai con mắt vẫn còn trợn trừng

_Nhưng còn...còn Boram...

_Đồ ngốc,Boram cũng có vợ của cậu ấy rồi,cậu ấy nói với tớ sẽ cầu hôn với Hwayoung
_Tớ cứ tưởng cậu với Boram...hai người...

_Tình cũ hả?Ngốc ơi,bọn tớ bây giờ là bạn bè tốt,tốt,tốt

Soyeon lại bắt đầu há mồm ra,mọi thứ đến quá nhanh và quá ngạc nhiên.Nhìn mặt Soyeon như vậy,Qri không nén nổi cảm xúc nên cười nghiêng ngả muốn rớt ghế.Soyeon bị quê không dám nhìn thẳng Qri
_Cậu có thôi cười được không,ai đời vợ lại đi cầu hôn chồng

Qri ngồi bật dậy,nhéo mũi của Soyeon
_À há,vậy là giờ chịu làm chồng tớ rồi nha,cậu làm tớ đợi lâu quá,nên tớ đánh liều cầu hôn đại...

Qri chưa nói hết câu,Soyeon đã bế thốc Qri lên,bây giờ đến lược Qri trợn mắt
_Làm cái gì đó?

_Tụi mình động phòng liền đi!-Soyeon nói giọng gian tà

_Gì lẹ vậy?Chưa cưới mà

_Tớ mặt kệ

_Bỏ tớ xuống

_Không bỏ

_Vậy tớ không là vợ cậu nữa

_Cái gì?

_Tớ sẽ là chồng cậu

_Cái gì?

_Park Soyeon,tớ sẽ làm chồng cậu

_Đừng có mơ!


...


Đèn bỗng phụt tắt và tiếng nói lập tức im bặt,trong bóng tối bây giờ chỉ còn những tiếng động của hạnh phúc...


___





Boram vẫn không liên lạc được với Hwayoung

Điều này khiến Boram đứng ngồi không yên.Dù có như thế nào Boram cũng không tin Hwayoung tuyệt tình như vậy.Cô quyết định làm ra lẽ mọi chuyện.Người trung gian từ trước đến nay giữa Boram và Hwayoung là mẹ của cô.Mẹ cuả Boram sống trong một căn hộ gần đó cùng với dượng cô.Boram mở cửa bước vào,hôm nay chỉ có mình bà ở nhà
_Mẹ,con có chuyện muốn hỏi mẹ

_Chuyện gì đó Boram,mẹ cứ tưởng con ở Hàn Quốc luôn chứ?

_Mẹ à,con với Qri bây giờ chỉ là bạn,con muốn hỏi chuyện của Hwayoung,có phải hai người đang giấu con chuyện gì?

_Ơ,mẹ tưởng con không thích Hwayoung chứ,chả phải cách đây không lâu con vừa đuổi cổ con bé ra khỏi nhà sao?

Boram thở dài
_Mẹ à,con biết mình có lỗi,mẹ có thế kêu Hwayoung gặp con một lần được không?Con muốn xin lỗi em ấy…

_Mẹ xin lỗi,mẹ đã hứa với Hwayoung rồi

_Con xin mẹ đấy,nếu không gặp Hwayoung một lần thì cả đời này con sống không yên đâu

_...

Boram có linh cảm rất xấu,cô lay vai mẹ
_Có phải Hwayoung có chuyện gì không?Mẹ!Nói con nghe đi!

Mẹ Boram gạt những giọt nước mắt
_Mẹ đã hứa với Hwayoung là suốt đời này sẽ không nói cho con biết...nhưng mẹ không thể im lặng mãi được...Hwayoung...nó...nó sắp chết rồi...

Boram nghe tai mình lạc đi,cô phải vịn vào thành ghế mới đứng vững
_Mẹ nói gì vậy?...con không hiểu gì hết

_Nó bị ung thư não,cách đây ba tháng nó mới phát hiện bệnh,bác sĩ nói nó không còn sống được bao lâu nữa,nhưng hằng ngày nó vẫn đến chăm sóc con đều đặn,rồi đến cái ngày con đuổi nó ra khỏi nhà,nó đến tìm mẹ và khóc...Nó quì xuống và xin mẹ được hiến giác mạc cho con...Boram à...mẹ xin lỗi...mẹ biết mình ích kỉ

Boram nói trong làn nước mắt
_Con mới chính là người ích kỉ…mẹ…bây giờ… Hwayoung đang ở đâu?

_Nó đang sống trong một căn nhà của một người bạn mẹ ở phố X

Boram lao thẳng ra đường,trời đang mưa to,từng hạt mưa như những mảnh thủy tinh cứa vào da thịt cô…Nỗi đau này chỉ mình cô hiểu…Bởi chính tay cô đã bóp chết hạnh phúc của mình.Cô chỉ mãi tìm kiếm một thứ hạnh phúc xa vời mà giẫm đạp lên những thứ khác,thứ mà ngày thường cô chẳng bao giờ nhận ra...

Hwayoung…Tại sao em lại làm thế?...

Cô không nhớ là mình đã đi bao lâu,chỉ khi trấn tỉnh lại,cô thấy mình đang đứng trước căn nhà ở phố X


Cửa không khóa,Boram đẩy nhẹ vào…Hwayoung đang ngồi trên ghế tràn kỉ,mọi thứ diễn ra trước mắt Boram thật đau đớn…Hwayoung…yếu…rất yếu…Boram không dám đi mạnh,cô đến gần Hwayoung và ngồi xuống.Đôi tay cô lướt nhẹ trên khuôn mặt của Hwayoung,Hwayoung bỗng mỉm cười
_Có phải em đang mơ không?

Boram cố kềm những giọt nước mắt
_Không phải mơ,là unnie đây,unnie đã đến với em đây

Hwayoung cố ngồi dậy,nhưng cô không đủ sức.
_Unnie…em xin lỗi…

Boram lấy tay ngăn Hwayoung
_Unnie biết cả rồi,tại sao lúc nào em cũng xin lỗi vậy?...Tại sao chứ?Hwayoung…

Boram bắt đầu khóc,những giọt nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống bàn tay Hwayoung.
_Unnie khóc vì em ư…?

Boram đưa bàn tay của Hwayoung lên ngực mình
_Em có cảm nhận được nhịp đập này không?Unnie cứ nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ còn có được cảm giác này!Có lẽ unnie đã có cảm giác này từ lâu,nhưng chỉ vì cái tính sĩ diện mà unnie luôn tìm cách đè hãm nó xuống và luôn đổ lỗi cho mọi thứ xung quanh.Nhưng bây giờ unnie biết cảm giác đó là thật và nó rất mãnh liệt Hwayoung à...

Và Boram hôn Hwayoung.Tất cả như bùng cháy,tình cảm tích tụ lâu ngày nay được dịp thoát ra tất cả,vỡ tung cùng niềm hạnh phúc...

Boram buông Hwayoung ra...cô vòng tay ôm chặc lấy Hwayoung
_ Unnie còn nhớ,có lần em đã nói,chỉ cần unnie ôm em thật chặt thì em sẽ không bao giờ ốm,em có nhớ em đã nói thế không?Vậy nên unnie sẽ ôm em thế này mãi…

_Unnie đừng khóc nữa-Hwayoung bỗng lên tiếng

_Unnie có khóc đâu

_Unnie thật là,lúc nào cũng vậy,còn nói dối em nữa,nước mắt unnie đang rơi xuống môi em đây này,nếu ai không biết, họ lại tưởng em đã lớn rồi còn khóc nhè-Hwayoung khúc khích cười,rất khẽ,hình như rất mất sức nên sau đó cô ho liên tục.

Rồi Hwayoung im lặng.Hình như cô đã ngủ.Rất lâu sau cô lên tiếng.

_unnie à

_Uh

_em chưa bao giờ xem tất cả tranh của unnie vẽ cả,thật xấu hổ quá”

_uh

_Unnie không giận em chứ

_uh

_Em yêu unnie

_Unnie biết…unnie cũng yêu em...rất nhiều…Hwayoung à,unnie biết nói câu này có vẻ trễ,nhưng unnie vẫn muốn nói...Em có đồng ý làm vợ unnie không?

<Hwayoung bỗng khóc.Những giọt nước mắt long lanh rơi,trong suốt như pha lê.Thì ra ngay cả khi khóc,em cũng đẹp như một thiên thần

Thì ra chỉ cần yêu một người nào đó thì ngay cả khi người đó như thế nào,và dù người đó chỉ còn là ảo ảnh thì hình ảnh người ấy vẫn vẹn nguyên nhất,đẹp đẽ nhất...

Người yêu tôi ra đi vào một buổi chiều đầu mùa hạ.Không có mưa,một buổi chiều nắng đẹp,trời rất cao,rất xanh,em ra đi thanh thản trong vòng tay tôi.Môi em vẫn cười. Nắng chiều khiến khuôn mặt em rất hồng.Em nằm đó,ngoan ngoãn như đang ngủ,ngủ một giấc thật dài,thật dài...>




Đây có phải là bi kịch không?Có thể bạn sẽ hỏi tôi câu đó, và đáp án của tôi là không. Đôi lúc tình yêu ràng buộc hai con người với nhau bằng những chênh vênh, buồn bã về nhau. Và dường như chính những day dứt về nhau ấy lại càng khiến tình yêu trở thành một ám ảnh khôn nguôi. Họ đã sống và yêu cho trọn vẹn, sẵn sàng chấp nhận mọi sự bất hạnh, mất mát… để rồi sau những điều đó, chỉ còn lại những mong ước nhỏ nhoi về hạnh phúc. Mong manh, nhưng vẫn le lói sáng.Điều bí ẩn của việc có mặt trong cuộc đời này là không phải chỉ để sống mà có một cái gì đó để sống vì nó.

Tôi viết fic này vào những ngày mưa đầu mùa. Ào đến thật nhanh, mạnh mẽ, hào hứng, rồi tắt lịm...


Về Đầu Trang Go down
 
[SHORTFIC] Nước Mắt Của Trời
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
»  [SHORTFIC] One Heart
» [SHORTFIC] Eunjung Ngoại Tình???
» [10.11.11] T-ara vắng mặt tại các lễ trao giải cuối năm vì hoạt động tại nước ngoài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♫♪♫♀ Welcome to Ť-Ara ♀♫♪♫  :: T-Ara Vietnamese Official Fansite :: Fanfic-
Chuyển đến