♫♪♫♀ Welcome to Ť-Ara ♀♫♪♫
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
♫♪♫♀ Welcome to Ť-Ara ♀♫♪♫

Ť-Ara in our ♥♥♥...(cần tỹn staff choa forum)
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 [TWOSHOT] Timeless

Go down 
Tác giảThông điệp
♥ tAz mẤt mÁu zì Út Ji ♥
Admin
♥ tAz mẤt mÁu zì Út Ji ♥


Tổng số bài gửi : 101
Join date : 25/10/2011

[TWOSHOT] Timeless Empty
Bài gửiTiêu đề: [TWOSHOT] Timeless   [TWOSHOT] Timeless Valent15Sat Nov 19, 2011 10:48 pm

Tên fic: Timeless
Tên tác giả: ¤°`Kendy.khoai`°¤
Rating: G
Pairing: JiJung
Category: Supernatural & Tragedy
Sumary: Truyện có tình tiết hư cấu, bi kịch.
Casting: Jiyeon, Eunjung, Hyomin, Sunny, Q-ri.



Timeless - Shot 1




_Baby à… mau dậy đi nào…

_Ưm… em buồn ngủ lắm, chỉ 5 phút nữa thôi…


Cô gái nằm trên giường nũng nịu bằng chất giọng trẻ con vốn có của mình rồi cuộn tròn tấm chăn bông theo người, dụi nhẹ đầu vào chiếc gối êm ái toan nối lại giấc ngủ. Chỉ cần nghĩ đến việc phải rời xa chiếc giường ấm áp, dễ chịu để ra ngoài làm việc trong thời tiết lạnh hơn âm 10 độ thế này, cô lại cảm thấy chán nản.

Chẳng ai muốn dậy sớm vào mùa đông cả, và cô cũng không phải ngoại lệ.


_Baby ngoan nào, em sẽ bị muộn giờ làm đấy.

_Em mệt lắm… hình như em sốt rồi, em muốn nghỉ một hôm.


Cô ấy chu cái mỏ xinh xắn của mình ra, đưa tay lên trán vờ kiểm tra nhiệt độ rồi tự kết luận bệnh tình cho bản thân mà không cần bác sĩ hay ai đó có chuyên môn đến thẩm định lại.


_Đâu, để Jung xem nào.

_Không cần đâu, cơ thể của em, em phải rõ hơn ai hết chứ.


Cô lập tức đẩy bàn tay của ai kia ra xa khi cô ấy vừa có ý định tiếp cận mình rồi chùm luôn tấm chăn qua đầu. Đã nói rồi, cô không muốn dậy mà.


_Bây giờ em không nghe lời Jung nữa phải không?


Cô ấy nói vẻ giận dỗi, nhưng cô biết, Jungie của cô không trẻ con như vậy, người duy nhất được quyền giận dỗi, làm nũng và cư xử như một đứa trẻ ở đây chỉ có cô mà thôi.

Cô biết Jungie sẽ không thể cứng rắn nổi trước những aeygo chết người của mình.


_Không nghe… em muốn ngủ cơ…

_Em sắp thành con heo lười rồi đấy. Dậy đi nào… Jung đã chuẩn bị sẵn sữa nóng cho em rồi, có cả pizza dăm bông mà em thích nữa.

_Ứ.. ừ… em không dậy đâu.

Cô ấy rúc sâu vào chăn hơn nữa, trên giường như đang xuất hiện một cái kén bướm khổng lồ vậy.


_Xem em còn cứng đầu được bao lâu…


Nói rồi Eunjung trèo hẳn lên giường, quàng chân qua người baby của mình, luồn cả hai tay vào chăn và bắt đầu làm cho cô ấy cười phá lên.


_Jungie… đừng mà… dừng lại đi…

_Bây giờ đã chịu dậy chưa hả?

_Em dậy… em dậy ngay đây… Jungie… đừng mà…

.
.
.
.
.


_Jiyeon! Jiyeon à… tỉnh dậy đi Jiyeon!


Cô cảm thấy hai vai mình bị lắc mạnh.

Ai đó đang bắt cô phải mở mắt ra.

Không phải cảm giác này, không phải cảm giác của Eunjung.

Tuy những cái lắc này không khiến cô đau nhưng Jung chưa bao giờ mạnh tay với cô như vậy.


_Hy.. Hyomin unnie?..


Ngày 11 tháng 11 năm 2011
Cô choàng tỉnh dậy, ôm chặt lấy đầu mình, nó đang nhức lên từng cơn.

Lại là mơ sao?

Một giấc mơ hạnh phúc trong quá khứ…

…nhưng lại là nỗi ám ảnh đến kinh hoàng cho hiện tại.

Trời chỉ vừa hửng sáng, cô chưa bao giờ dậy sớm thế này, cho đến khi người ấy không còn bên cô nữa. Người ấy đã rời xa cô, mãi mãi… đã bỏ cô theo cái cách đau khổ nhất, quá sức chịu đựng nhất, chọn một nơi xa nhất để đi, khiến cho cô không thể gặp lại dù chỉ một lần.

Đau…

Cô đau lắm…

Đã gần 1 tháng rồi. Cô tưởng như tim mình thắt lại, từng giờ từng phút như phải đấu tranh với cả thế giới để giành giật lấy từng hơi thở khó khăn vậy. Mọi chuyện sao lại xảy ra đột ngột như thế ? Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý mà.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể tin vào sự thật ấy...

Cô chậm rãi đưa đôi mắt đã nhòa nước lên bức tường đối diện để tìm lại một hình bóng quen thuộc, đây cũng là thói quen hàng ngày của cô, nhưng cảm xúc của quá khứ và hiện tại thật chẳng giống nhau chút nào, chúng khác nhau quá…

Và rồi cô chợt sững lại trước khoảng trống vô định ấy.


_Hyomin unnie! Bức ảnh của em đâu rồi?


Cô chạy vội lại phía bức tường ấy, cố lần mò thứ gì đó mà chính mình cũng không ý thức được.


“…………...”

_Unnie! …Unnie đã làm gì với bức ảnh của em rồi?

_Unnie… đem bỏ rồi.

_Cái gì? Đem bỏ rồi ư?... Sao unnie có thể tự động vứt bỏ đồ đạc của người khác mà không cần hỏi ý kiến như vậy chứ?!!


Chính xác là cô ấy đang thét lên, vừa thét vừa lay mạnh người chị gái mình như không thể kiềm chế được cảm xúc. Nước mắt thực sự lăn dài trên đôi má đã gầy đi rõ rệt chỉ sau vài ngày thiếu ngủ, thấm cả vào bờ môi khô nẻ thiếu sức sống.


_Jiyeon à… đừng như vậy… Mọi chuyện đã qua rồi, dù em có tự dày vò bản thân mình thế nào đi chăng nữa thì Jung cũng không thể quay trở lại bên em được đâu. Em cần phải sống tiếp cuộc đời của mình, hãy coi quá khứ là những kỉ niệm đẹp, đừng suy nghĩ và đau lòng quá nhiều vì nó nữa.

_Không… không… em không muốn


Jiyeon nấc lên thành tiếng, bàn tay đang nắm lấy vai Hyomin dần buông lỏng, cô trượt người quỳ xuống đất. Lại tiếp tục là những đợt nấc không thể kìm nén được. Cô cảm thấy vòng tay của Hyomin đang vòng qua ôm lấy mình, vỗ từng cái nhè nhè vào lưng như đang dỗ dành một đứa trẻ.


_Jung sẽ đau lòng lắm nếu biết em trở thành thế này đấy, chẳng ai muốn người mình yêu phải đau khổ, phải rơi nước mắt đâu. Vì vậy, em phải mạnh mẽ lên, đã có unnie và mọi người ở bên em rồi…

_Không… không ai có thể thay thế Jung được… – Cô vội nắm lấy tay Hyomin – Cho em biết unnie đã bỏ tấm ảnh đó ở đâu? Em sẽ mang nó về… Hyomin unnie!…

_Jiyeon à…

_NÓI CHO EM BIẾT ĐI!



CHÁT.



Một tiếng động khô khốc vang lên, cả hai người trong phòng đều chết lặng trước hành động vừa xảy ra. Hyomin giơ bàn tay phải của mình lên trước mặt, đôi mắt nở to có phần hoang mang.

Cô vừa làm cái quái gì vậy?

Cô đã tát em gái mình ư?


_Jiyeon à… unnie xin lỗi, unnie không cố ý…


Bàn tay của Hyomin bị hất mạnh ra ngoài, Jiyeon lao ra khỏi cửa sau ánh nhìn đầy căm phẫn, tiếng nấc vẫn kéo dài cho đến khi cánh cửa chính bị đóng sầm lại.


------------------------------


Tuyết rơi dày đặc khắp các nẻo đường.

Jiyeon đang lết từng bước chân nặng nề trên con đường dài quen thuộc. Cô không biết mình muốn đi đâu và sẽ đi đến nơi nào. Chỉ đơn giản là cô muốn đi thôi. Đôi mắt đỏ mọng sau bao ngày khóc ròng rã nay lại sưng húp lên một cách rõ rệt.

Nhưng cô đâu có để ý đến mấy thứ ấy.

Cô nhớ Eunjung, cô cần Eunjung, cô muốn được ở bên Eunjung… Eunjung Eunjung Eunjung… cô muốn gào thét thật to tên của người con gái ấy, nhưng giờ đã muộn rồi…

Cô nhớ lại những ngày tháng hai người thường cùng nhau đi dạo quanh dãy phố này, nơi đây có rất nhiều cửa hàng lưu niệm đẹp, những chú gấu bông xinh xắn, lủng lẳng sau lớp cửa kính, những phụ kiện như đồng hồ, khăn, vòng đeo giữ ấm tai… rất dễ thương, thu hút nhiều người qua lại, mua bán.

Lần nào Jung cũng mỉm cười gật đầu và xuýt xoa khen ngợi những thứ mà Jiyeon thích.

Mặc dù chưa bao giờ Jung được tận mắt nhìn thấy chúng dù chỉ một lần.

Chợt, cô nhớ lại một việc…

.
.
.
“Jiyeon à… sao có đẹp không?”

Một giọng nói cất lên sau một khoảng thời gian khá dài đứng bên cửa sổ

“Đương nhiên rồi… sao lấp lánh… đẹp lắm”

Người còn lại chậm rãi nói, nỗi lòng trải dài trong khoảng không rộng lớn.

“Jung… muốn nhìn thấy sao”

Người con gái ấy mỉm cười – một nụ cười đượm buồn nhưng chứa đầy niềm khát khao mong ước.

“Chắc chắn Jung sẽ nhìn được thôi, ca phẫu thuật ghép giác mạc tuần tới nhất định sẽ thành công”

“Jung cũng hy vọng là như vậy…”
.
.
.


Jiyeon bước ra từ một cửa hàng tạp hóa nhỏ bên đường, trên tay là chiếc túi xách với những tờ giấy óng ánh bản to và chiếc lọ thủy tinh gắn nơ rất đẹp.


----------------------------------


Ba ngày sau…


Đôi mắt lại quầng thêm một chút, đôi môi lại nẻ hơn một chút, làn da lại xanh xao hơn một chút, Jiyeon hiện lên với đúng nghĩa của từ “tiều tụy”.

Cô đang chăm chú, tỉ mỉ từng chút một để hoàn thành công việc của mình.

Suốt ba ngày qua, cô không ăn, không ngủ, chỉ uống chút sữa để duy trì sự sống. Tất cả những gì cô làm là đo giấy, cắt giấy, viết lên giấy, gấp giấy, sau đó bỏ giấy vào lọ. Những hành động đó cứ lặp đi lặp lại như thể sẽ chẳng bao giờ có điểm dừng.

Hyomin cứ bê cơm vào rồi lại bưng cơm ra, cô biết em mình không phải là người dễ bảo, Jiyeon chịu uống sữa, cô cũng đỡ lo phần nào.


Công việc đã hoàn thành.

Ngôi sao cuối cùng được thả vào lọ.

…1000 ngôi sao giấy…

Trông thật lấp lánh và rực rỡ trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt.


“Jung à… em tặng chúng cho Jung đấy…

Chỉ cần chạm vào là Jung có thể cảm nhận được hình dạng của ngôi sao rồi…

Có quá muộn không khi đến tận bây giờ em mới làm được cho Jung chuyện nhỏ nhặt này?

Jung luôn lo lắng cho em, hy sinh vì em, còn em thì sao?

… Ước gì… thời gian có thể quay trở lại…”


Jiyeon ôm chặt lọ thủy tinh vào lòng.

Những giọt nước tưởng chừng như đã cạn khô nơi khóe mi nay lại nặng nề rơi.

Cô đau… cô khóc…

Và ngủ thiếp đi trong mệt mỏi.


*************************



Những tia nắng đầu tiên báo hiệu ngày mới đã đến.

Jiyeon muốn ngồi dậy, nhưng cô không còn sức lực để cử động nữa. Mệt mỏi, đầu cô ung lên như có hàng trăm, hàng vạn con ong vò vẽ đang bay xung quanh vậy, dường như đây không còn là cơ thể của cô nữa, cô không điều khiển được nó.


_Jiyeon à… dậy thôi nào…


Là giọng nói của người ấy.

Cô chợt mỉm cười… vì biết mình lại mơ thấy Eunjung.

Cô nghĩ mình nên làm quen với điều này, vì Eunjung mãi mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, con người đó đã đi sâu vào tâm trí và trái tim cô rồi, dù có cố gắng đến mức nào cũng không bao giờ có thể xóa nhòa được hình bóng ấy.


_Sao ngủ lại không đắp chăn thế này, nhỡ cảm lạnh thì sao, babo~


Cảm giác này… sao lại thật đến thế?

Chuyện gì đang xảy ra với các giác quan của cô vậy?

Dù chưa tỉnh ngủ, nhưng cô có thể chắc chắn rằng mình không hề nhầm lẫn, Jiyeon có thể cảm nhận rõ bàn tay của ai đó đang cố lần mò trước khi có thể nắm chặt lấy tay cô, đặt lên trán và thốt lên đầy lo lắng


_Em ốm rồi, Jiyeon à…


Là thật ư?...


_Sao lại nằm co ro thế này – Eunjung mò mẫm nắm lấy đầu chăn rồi chùm qua người Jiyeon – Jung sẽ mang một ít đồ ăn và thuốc cảm cho em, đợi Jung nhé.


Bất động trong vài giây…

Cô choàng tỉnh, bật người dậy để xác định lại mọi chuyện vừa xảy ra với mình.

Là thực hay là mơ?

Mắt cô nở thật to như không tin vào những gì mình đang chứng kiến.

Dáng người quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc và cả cái cách chăm sóc cô chỉ mình Jungie mới có. Chắc chắn là cô ấy, không phải ai khác.

Jiyeon bước vội xuống giường, chạy đến ôm chầm lấy tấm lưng của người con gái trước mặt. Cảm giác này thật ấm áp quá, tưởng chừng như bông tuyết cũng biết tỏa nhiệt, thời gian cũng có lúc ngừng trôi. Cô đã khóc, đã khao khát biết bao, đã nhớ rất nhiều cảm giác được bên Jung như thế này …


Khoan đã.


Chuyện này rốt cuộc là sao?

Cô xoay người Eunjung đối diện với mình, dùng bàn tay sờ nắn từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo ấy, từ đôi mắt, cái mũi rồi xuống hai bên má ủng hồng…

Không phải mơ, không phải ảo giác, đây chính là Jungie của cô.


_Có chuyện gì với em vậy Ji…


Không để ai kia kịp kết thúc câu nói, Jiyeon vội kéo Eunjung xuống và nhanh chóng đặt lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ ấy một nụ hôn ngọt ngào. Bằng tất cả khao khát của mình, cô đẩy nụ hôn sâu hơn, sâu hơn nữa, như muốn nuốt trọn cả bờ môi của Eunjung vậy.

Một nụ hôn kéo dài…

Cô muốn được như thế này mãi mãi, được thưởng thức mùi vị này mãi mãi…

Họ chỉ tách nhau ra khi cả hai cần không khí để thở.


_Em bị sao vậy Jiyeon?

_Không, chỉ là… em yêu Jung thôi.

_Ngốc ạ, em đang sốt đấy, mau lên giường nghỉ đi, Jung sẽ lấy thuốc và đồ ăn sáng cho em.

_Không, em không ốm, em muốn được ở bên Jung cơ.


Cô nũng nịu dựa vào hõm cổ Eunjung trong khi cô ấy đang nhăn mày tỏ ý nghi ngờ


_Em làm gì có lỗi với Jung đúng không?

_Sao Jung lại nghĩ thế?

_Vì chưa hôm nào em bật dậy ngay khi Jung gọi cả, mọi ngày còn tìm cách giả ốm để nghỉ việc nữa, hôm nay thì hoàn toàn ngược lại, em… lạ lắm.

_Jung không vui khi thấy em ngoan sao?

_Đương nhiên là vui rồi, mong là em sẽ không ‘ngựa quen đường cũ’ - Cô ấy lè lưỡi vờ trêu chọc, cạ đầu vào người con gái đối diện – Mau vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài ăn sáng đi nào.


Eunjung đặt lên trán Jiyeon một nụ hôn ngắn rồi ra khỏi phòng.

.
.
.

Cô trượt người xuống đất, hai tay vòng qua ôm lấy chân và tựa cằm nơi đầu gối.

Sao đầu óc cô lại hoang mang thế này? Mọi việc… là thật ư?

Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Chẳng phải Jung đã…

Tại sao lại…

Hàng trăm câu hỏi cứ đồng loạt xuất hiện trong đầu rồi lại vỡ tung ra như bong bóng xà phòng mà chẳng thể có nổi một câu trả lời.


~ Chuông điện thoại ~


Nhìn ID người gọi.

Cô nhớ lại sự việc xảy ra vài hôm trước, khi người đang gọi điện cho cô đây đã tát cô, khiến cô tức giận mà bỏ đi không ngoái đầu lại. Hắng nhẹ giọng một cái, cô nhận điện bằng giọng hơi mệt mỏi.


_Nae… Hyomin unnie?

_Jiyeon à, đã tìm được người hiến giác mạc cho Eunjung rồi.


Sự vui của người ở đầu dây bên kia có thể dễ dàng cảm nhận được qua giọng nói, chỉ thiếu nước hét lên vì sung sướng nữa thôi.


_Nae? – Jiyeon sững người hỏi lại.

_Bất ngờ quá phải không? Chính unnie cũng không tin điều này là sự thật nữa.

“………….”

_Jiyeon? Em còn nghe máy chứ?

_À, nae… em biết rồi ạ, em đang có chút chuyện, nói chuyện với unnie sau nhé.

_Ơ…


~ Cụp máy ~


Lại gì nữa đây?

Cô nhìn vào màn hình điện thoại…

Và cái thứ mềm mềm lủng lẳng treo bên dưới…

Chiếc móc điện thoại hình thỏ heo vẫn còn đó…

Rồi cô chợt sững lại khi nhận ra…….

Ngày 1 tháng 9 năm 2011

Cô không hề nhìn nhầm, là tháng 9, là thời điểm cách đây tròn hai tháng.


“… Ước gì… thời gian có thể quay trở lại”


Cô giật mình nhìn quanh phòng, lọ thủy tinh vẫn nằm lăn lóc trên giường, lẫn vào giữa tấm chăn, những ngôi sao nhỏ ánh lên chút tia sáng phản chiếu từ bên ngoài cửa sổ.

Người ta nói, 1000 ngôi sao giấy sẽ mang lại cho bạn một điều ước.

Cô chưa bao giờ tin vào điều ấy…

…nhưng hôm nay, điều ước của cô đã thành sự thật, thời gian đã quay trở lại…

…cùng với một bước ngoặt lớn trong cuộc đời.


Timeless - Shot 2




Mùa đông chỉ vừa mới đến chưa được bao lâu, không khí vẫn chưa rét đậm dù tuyết có rơi phủ kín các ngả đường. Từng bông tuyết phất phơ bay lượn, vương trên những tán cây thông rậm rạp, những tòa nhà ngay ngắn hai bên đường và trên vai những người tản bộ… tạo lên một khung cảnh tuyệt vời…

Hơi ấm của cốc sữa nóng đang bao quanh đôi lòng bàn tay ấy, cô đã quá quen với cảm giác này rồi, dù là mùa đông hay mùa hè, cô đều thích uống sữa nóng như thế này.

Người con gái đối diện đưa tách café lên miệng, khẽ nhấp một ngụm nhỏ và từ từ cảm nhận hương vị đăng đắng đặc trưng của thứ nước ấy. Cô hơi mỉm cười, chẳng vì cái gì cả, có thể là do café ngon.


_Sao Jung có thể uống được thứ nước đen ngòm đó nhỉ?

_Jung thích uống café vì hương vị chứ không phải màu sắc của nó, cũng như em không thể biết được nội dung của một cuốn sách nếu chỉ nhìn qua tấm bìa ngoài vậy.

_Thứ nước đắng nghét đó có gì ngon chứ?

_Vì em còn trẻ con, không hợp để uống café đâu, vị của nó đắng, nhưng ngẫm nghĩ sẽ thấy ngon, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiều thứ mới mẻ xung quanh mình.

_Nae… em biết rồi, bà cụ non đáng yêu của em ạ… – Jiyeon cố ngân dài câu nói như trêu chọc – Jung vui vì kết quả kiểm tra chứ?


“Sức khỏe của cô ấy hoàn toàn bình thường, não bộ và những vùng gần mắt chưa từng bị trấn thương, chúng hoàn toàn lành lặn. Với tình trạng này thì ca phẫu thuật sẽ diễn ra suôn sẻ, tỉ lệ thành công là 90%, hai người có thể yên tâm được rồi.”


Cô đã biết việc này cách đây hai tháng rồi, nên không còn vui sướng mà ôm chầm lấy cổ Eunjung, hét lên như bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện như lần trước nữa. Lần này phải kiềm chế…


_Vui chứ, vậy là Jung có thể ghép giác mạc rồi, Jung sẽ được nhìn thấy em, thấy Hyomin, và tất cả những thứ khác trên thế giới, Jung sẽ là một người hoàn-toàn-bình-thường.

_Không… Jung mãi mãi là một người đặc biệt.

_Em muốn thế sao?

_Đương nhiên là chỉ với em thôi ngốc ạ, đặc biệt theo một nghĩa khác, không phải “người khiếm thị”.


Hai người bật cười và dựa đầu vào nhau, cả hai đều thích cảm giác bình yên này, có thể vui vẻ bên nhau mà không bận tâm về bất cứ thứ gì, là hạnh phúc giản đơn mà mỗi đôi tình nhân đều muốn tận hưởng.


_Ứ… Jung làm gì vậy?

_Uống thử đi, Jung cá là sẽ ngon lắm đấy.


Jiyeon nhăn mặt nhìn vào cốc sữa thơm ngon vừa được con người kia đẩy lại về phía mình, màu của nó đã chuyển sang màu nâu sữa. Đáng ra cô nên cảnh giác khi Eunjung kéo cốc sữa của mình đi một cách bất thường như thế mới phải.


_Em ghét café.

_Nghe lời Jung, thử đi mà, nếu không ngon Jung sẽ đền em cốc sữa khác.

_Nhưng mà…


Cô chần chừ đưa chiếc cốc quai vành lên miệng. Ok, cô thừa nhận mình bị mùi hương này quyến rũ, nó không thơm nồng như vị ngọt của sữa, mà dìu dịu man mác, có chút gì đó phảng phất nhẹ nhàng, đem lại cho người ta một cảm giác thật đặc biệt.

Cô chỉ nhấp một ngụm nhỏ theo cái cách Eunjung vẫn thường làm, mặt khác cũng vì chưa chắc chắn về mùi vị của loại đồ uống “mới mẻ” này lắm.


_Hmmm……. - Jiyeon khẽ ngân dài xuýt xoa một tiếng.

_Sao, mùi vị không tồi chứ?

_Tuyệt, em không nghĩ café lại ngon như vậy.

_Ngon vì em uống café sữa, với tỉ lệ sữa gấp 4 lần café, nhóc ạ.


Eunjung bật cười và ấn ngón trỏ vào trán người con gái đối diện, đối với cô, Jiyeon mãi mãi là một cô nhóc dễ thương, là một đứa “trẻ con to xác”, là baby hay nũng nịu của mình.


----------------------------------


Từng ngày trôi qua, mỗi việc xảy ra đều đúng hoàn toàn với những gì cô đã từng chứng kiến, cô như trở thành nhà tiên tri có thể dự đoán mọi việc vậy. Từ việc hôm nay giám đốc sẽ kiểm tra nhân viên bất ngờ, Hyomin unnie trốn việc đi chơi với Sunny unnie bị cắt tiền thưởng cuối tháng, đến việc bộ phim lãng mạn yêu thích của cô bị hủy để nhường chỗ cho một cuộc thi ném bóng chày, rồi Sunny unnie đột nhiên từ bỏ mái tóc dài của mình để khiến Hyomin unnie bất ngờ…etc…


Khoan đã.


Nói vậy có nghĩa là… vụ tai nạn hôm ấy là không thể tránh khỏi, nó phải xảy ra.

Không, không thể như thế được.

Cô nhớ lại cái ngày kinh hoàng đó, khi vừa cùng Eunjung băng qua đường, cô chợt nhận ra con gấu treo điện thoại xinh xắn của mình đã nằm lại giữa những vạch kẻ dành cho người đi bộ.


_Jung đợi em chút nhé.


Chỉ với một câu nói vội vàng, Jiyeon đẩy Eunjung sát vào lề đường và quay lưng đi mà không để ý đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh. Dòng người ngừng qua lại khiến ai kia chợt nhận ra điều đó mà không cần sử dụng thị giác, Eunjung đưa tay quơ quơ trong khoảng không vô định, hướng về phía mà cô nghĩ là Jiyeon đang ở đó, cô tiến thêm vài bước và ngã nhào ra đất khi bước hụt qua mép vỉa hè.


KÉT… RẦM…


Mọi chuyện xảy ra trong vòng chưa đầy một phút…

…và cướp đi sinh mạng của một con người…

Chỉ hai ngày nữa là Eunjung sẽ được ghép giác mạc, tại sao ông trời lại trớ trêu đến thế?

Cô sẽ không để điều đó xảy ra, cô sẽ làm mọi chuyện để Eunjung được sống, dù có phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, bất cứ điều gì, kể cả mạng sống của mình.


“Em sẽ bảo vệ Jung, như Jung đã từng bảo vệ em…”


Cô khẽ vuốt nhẹ đôi má mịn màng của Eunjung.

Thật xinh đẹp.

Ngay cả lúc ngủ, khuôn mặt cô ấy vẫn toát lên một vẻ bình yên đến lạ thường. Đôi mắt to này, cái mũi thẳng này, đôi môi quyến rũ này,… từng đường nét trên gương mặt hiền hậu ấy hài hòa với nhau, như một bức tượng nữ thần bị bỏ quên hàng ngàn thế kỉ vậy. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm trái tim bao người xao xuyến.


------------------------------------


_Oa… nhìn bàn thức ăn hấp dẫn này mà xem, ai có thể tin Jung đã tự mình làm hết chỗ này chứ?


Jiyeon xoa hai bàn tay vào nhau, cái bụng của cô bắt đầu biểu tình rồi.


_Jung chỉ cần em tin thôi.

_Thật tuyệt vời khi có một người nấu ăn giỏi như Jung chăm sóc em.


Người có công được thưởng một cái thơm rõ kêu trên má.


_Jung lại cảm thấy thật tuyệt vời khi có một người rất ghét vào bếp như em.

_Tại sao vậy?

_Vì đồ đạc trong bếp sẽ không bị đảo lộn, Jung sẽ không phải mất công đi tìm nồi niêu xoong chảo khi định làm một món ăn nào đó, không bị nhầm các lọ gia vị với nhau như nhầm đường với muối chẳng hạn. Với người ăn ở bừa bộn như em, Jung nghĩ là mình sẽ thường xuyên đá phải nồi cơm hoặc nghiêm trọng hơn là va phải cái ghế bằng gỗ lim nặng trịch trong đó.

_Ya! Jung có cần bêu xấu em như vậy không?


Jiyeon vỗ một cái rõ đau vào cánh tay Eunjung.


_A… Jung chỉ đùa thôi mà…

_Tha cho Jung đó, plez~ Hhmm… món này ngon quá đi~

_Ngon thì ăn nhiều vào một chút, dạo này em có vẻ gầy đi đấy.

_Sao Jung biết? Em vẫn béo đều đây này…


Jiyeon cố véo ra chút thịt từ bắp tay của mình, nhưng thực sự chỗ này được gọi là “thịt” sao?


_Chúng ta ngủ chung giường mà, em không giấu được Jung đâu.


Cô ấy chậm rãi đưa miếng thịt bò lên miệng, cô thích loại thịt này, vừa đủ chất vừa ít béo.


_À, em đã đổi lịch phẫu thuật cho Jung rồi, bác sĩ Kim đã đồng ý đẩy sớm lên hai tuần.

_Hai tuần?... vậy là hai ngày nữa sao?

_Nae.

_Sao phải vội như vậy chứ?

_Cái đó… Jung biết mà, em muốn Jung phẫu thuật càng sớm càng tốt.


------------------------------------


Hai ngày sau.

12:30 AM.

Đèn tín hiệu phòng mổ vụt tắt, báo hiệu năm tiếng đồng hồ phẫu thuật dài đằng đẵng đã kết thúc.


_Bác sĩ, tình hình cô ấy thế nào rồi ạ?


Mọi người, trong đó có hai cao một lùn đứng bật dậy khỏi ghế chờ, lo lắng hỏi khi thấy vị bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật bước ra.


_Chúc mừng, ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp, giác mạc mới rất hợp với cơ địa và tình trạng sức khỏe của bệnh nhân. Nhưng cần phải ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi trước khi tháo băng, cô ấy cần điều trị bằng các liệu pháp làm quen với ánh sáng.

_Nae…

_Bây giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân, tôi cần một người đại diện đăng kí nhập viện cho cô ấy.

_Tôi sẽ đi, bác gái và mọi người vào trong thăm Eunjung unnie đi ạ, người mà unnie muốn gặp nhất là bác và Jiyeon đó – Hyomin bước lên phía trước, chờ vị bác sĩ dẫn đường.

_Vậy unnie cũng đi luôn nhé – Sunny quay sang Jiyeon hỏi nhỏ bằng khẩu hình miệng


Cô ấy chỉ mỉm cười, gật đầu đáp lại bằng cách lễ phép và gần gũi nhất.


-------------------------------------


Một tuần sau.


_Jung cảm thấy thế nào?


Đáp lại câu hỏi của Jiyeon là cái cạ đầu quen thuộc đầy âu yếm.


_Em đã hỏi Jung câu này nhiều lần lắm rồi đấy nhóc à, Jung bình thường, rất khỏe mạnh, giác mạc mới rất hợp với Jung, không hề bị ngứa hay đau nhức gì cả, được chưa nào~

_Vậy thì em yên tâm rồi…


Cô ấy mỉm cười – một nụ cười đầy mãn nguyện.

Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy, trôi qua thật êm đềm và nhẹ nhàng, tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Cuộc sống đã mở sang một trang mới với Eunjung, cô có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh, có thể quan sát được màu sắc, hình dáng của những thứ mà trước đây cô chưa hề cảm nhận được…


_Jiyeon à…

_Nae?

_Em xinh đẹp thật đấy.


Cô ấy xiết chặt hơn người con gái trong lòng mình.


_Jung cũng nói câu này hàng trăm lần rồi đấy bà cụ non của em ạ.


Jiyeon nhéo nhẹ đầu mũi Eunjung khiến ai kia khẽ bật cười thành tiếng.


_Cảm ơn em.

_Vì điều gì?

_Vì em luôn ở bên cạnh Jung như thế này.

_Ngốc ạ… giữa chúng ta còn có từ “cảm ơn” sao? – Cô với tay kéo chiếc lọ thủy tinh bên bệ cửa sổ vào lòng mình, vừa xoay xoay vừa ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh bên trong – Chúng đẹp chứ?

_Đương nhiên rồi, như em vậy.


Ánh nhìn của họ xoáy sâu vào mắt người đối diện, không có chút sự giả dối nào hiện hữu trong đôi mắt ấy, tình yêu của họ là chân thực, xuất phát từ trái tim.

…Và họ trao nhau một nụ hôn thật ngọt ngào, kéo dài như không bao giờ có điểm dừng...

“…Ước gì… thời gian hãy ngừng trôi…”


Ngày 1 tháng 11 năm 2011

Là ngày hôm nay.

Là cái ngày định mệnh ấy.

Sẽ là nói dối nếu cô nói mình không sợ. Điều khủng khiếp ấy đã diễn ra một lần trong quá khứ, và ngày hôm nay đây, liệu điều đó có lặp lại? Liệu ông trời có đủ nhẫn tâm để một lần nữa cướp đi người mà cô yêu nhất không?


“Con cầu xin Người, hãy làm ơn…

…xin đừng mang Jungie của con đi…”


Cô không đi làm, không ra ngoài đi chợ, không đến buổi tiệc gặp mặt giữa các cựu học sinh của trường với lí do rất chính đáng – ốm… cô dẹp tất cả mọi chuyện sang một bên.

Hôm nay cả hai sẽ chỉ ở nhà thôi.


_Em không đi họp lớp sao?

_Dạ không, tự nhiên em cảm thấy hơi nhức đầu.


Thay cho việc dùng tay, Eunjung cúi đầu áp nhẹ má mình lên trán Jiyeon, cô ấy đang nằm ôm gối trên chiếc ghế sofa to uỵch giữa phòng khách.


_Hay em lại sốt rồi, dạo này nhìn sắc mặt của em không được tốt lắm.

_Em không sao, chỉ cần nghỉ một chút là khỏe ngay thôi mà.


~ Chuông điện thoại ~


_Nae? Có chuyện gì vậy Kyu Ri unnie?

_Eunjung à… đột nhiên… mẹ bị ngất, em mau đến bệnh viện Seoul đi…


Đầu dây bên kia lo lắng đến phát khóc, tiếng sụt sịt át đi giọng nói lí nhí trong miệng, ngay cả một câu bình thường cũng không thể nói liền mạch được.


_Vâng, em sẽ đến ngay ạ.


~ Cúp máy ~


_Jung định đi đâu vậy? – Jiyeon bật người dậy, vội nắm lấy tay Eunjung như níu kéo.

_Mẹ Jung bị ngất, đang cấp cứu trong bệnh viện, em mệt thì cứ ở nhà nghỉ đi, Jung đi rồi sẽ về ngay – Cô ấy vừa nói vừa khoác chiếc áo choàng thân dài lên người.

_Em sẽ đi với Jung.

_Em đang ốm mà, bây giờ Jung không còn là người khiếm thị nữa, Jung sẽ tự đến bệnh viện được.

_Không… chỉ là em lo cho bác gái… chúng ta cùng đi nhé.


---------------------------------------


Đường phố hôm nay khá vắng vẻ, phần vì không phải ngày lễ, phần vì nhiệt độ trung bình đã giảm xuống một lượng đáng kể, lớp tuyết dưới chân cũng dày hơn ít nhiều…

Hai người bắt taxi đến bệnh viện.


“Không lâu đâu, chỉ một lát thôi… sẽ không có chuyện gì đâu…”


Jiyeon vừa đi vừa lẩm bẩm, mọi chuyện xảy ra trùng hợp đến kì lạ, khiến cô không khỏi bất an.

Trong quá khứ, hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe toàn diện cuối cùng trước khi ca phẫu thuật ghép giác mạc diễn ra. Lại là bệnh viện, cô ghét nơi này.


“Tình trạng của bệnh nhân cũng không có gì đáng ngại, chỉ là tuổi đã cao mà vẫn thường xuyên làm việc quá sức, dẫn đến tình trạng thiếu hụt năng lượng đột ngột nên mới bị ngất, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ bình phục ngay thôi, cả nhà đừng quá lo lắng.”


---------------------------------------


_Tại sao chúng ta không gọi taxi? – Jiyeon chùn chân trước mép vỉa hè, cô không muốn băng qua đường

_Vậy tại sao chúng ta phải gọi taxi chứ? Jung muốn đi bộ, sẽ thoải mái hơn nhiều, em không thấy đi bộ dưới trời tuyết nhẹ thế này lãng mạn lắm sao?

_Không, em muốn đi taxi.

_Em thực sự biến thành con heo lười rồi đấy. Nhìn này... bây giờ Jung còn có thể đi giật lùi nữa đấy.


Eunjung vừa nói vừa quay lưng ra đường và thực hiện ngay hành động mình vừa nêu lên, khiến ai kia lo lắng mà vội vã chạy đến nắm lấy tay mình.


_Cẩn thận đấy! Được rồi, em đi bộ với Jung, mau sang đường thôi, sắp hết đèn đỏ rồi.


Cô đẩy Eunjung bước đi nhanh hơn trong khi người ấy cứ cố tình đi chậm lại và lấy làm lạ trước hành động khó hiểu đó, đoạn đường ngắn ngủn có mấy chục mét mà tưởng như dài hàng cây số vậy.

Cả hai cùng chạm chân lên vỉa hè, Jiyeon chợt thở phào nhẹ nhõm. Cô ngoái lại nhìn như muốn khẳng định chắc chắn rằng mình đã qua hết ‘con đường tử thần’ đó.

Là con thỏ treo điện thoại của cô.

Nó đang nằm lăn lóc giữa những vạch sang đường dành cho người đi bộ.

Cô thoáng ngạc nhiên… rồi phớt lờ luôn sự tồn tại của nó. Dù đó là món đồ mà Eunjung tặng cô nhân dịp sinh nhật, đồng thời cũng là thứ mà cô yêu thích nhất, nhưng cô sẽ không mạo hiểm bất cứ thứ gì, chỉ cần đảm bảo sự an toàn cho Eunjung.


_Nhóc ạ, hậu đậu đến thế là cùng.


Eunjung gõ nhẹ một cái vào trán Jiyeon rồi quay lại đoạn đường vừa nãy, cô ấy muốn lấy lại chiếc móc điện thoại cho cô.

Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh.


_JUNG À! Cẩm thận đấy!


Cô với tay về phía trước, lao theo bóng hình đang cúi xuống nhặt chú thỏ heo xinh xắn lên tay.

Một tia sáng lóe lên chói mắt. Một tiếng động khủng khiếp đến rợn người.


KÉT… RẦM…


Chiếc móc điện thoại lại rơi xuống đất. Nằm im. Bất động.

Nó có vẻ hết duyên với chủ nhân của mình rồi.

Mọi người trên đường bắt đầu xúm lại một chỗ. Nơi ấy có một người đang ngồi ôm một người, và một người đang nằm trên đùi của người còn lại. Máu vương trên mũi xe của một chiếc ô tô, thấm đẫm một vùng tuyết lớn, lan rộng khắp hai thân thể đang run rẩy trong đau đớn và sợ hãi.

Đau đớn về cả thể xác và tâm hồn.

Sợ hãi vì họ sắp phải rời xa người mình yêu.

Cuối cùng, ông trời vẫn trớ trêu như thế. Định mệnh mãi mãi vẫn là định mệnh mà thôi.


_Jiyeon à! JIYEON! Mau mở mắt ra đi! Em có nghe thấy Jung nói gì không? JIYEON!


“Em sẽ bảo vệ Jung, như Jung đã từng bảo vệ em…

Jung à… em đã từng tự nhủ với bản thân mình như vậy. Jung là người tuyệt vời nhất trong tất cả những người tuyệt vời em đã từng quen. Jung luôn chăm sóc cho em, lo lắng cho em, bảo vệ em… Jung luôn dịu dàng với em dù em có bướng bỉnh đến mức nào, chỉ mỉm cười nhỏ nhẹ dù em có làm Jung khó chịu đến đâu, thậm chí Jung còn chưa bao giờ to tiếng với em dù chỉ một lần…

Em xin lỗi vì tính khí trẻ con của mình, cứ hay nũng nịu, làm khó Jung, bắt Jung phải chiều theo ý mình cho bằng được… Nhưng phải chăng Jung cứng rắn với em hơn một chút, khắt khe với em hơn một chút, thì có lẽ em sẽ không phải dựa dẫm vào Jung nhiều thế này, nhiều đến mức em muốn hai chúng ta hòa vào làm một, nhiều đến mức em không thể sống nếu thiếu Jung, nhiều đến mức em coi Jung như không khí của mình…

Em yêu Jung nhiều lắm…

Những gì Jung đã làm cho em, thật quá nhiều để nói từ “cảm ơn”…

Đừng khóc nhé…

Em biết mình thật ích kỉ khi bỏ đi như thế này, em biết cảm giác mất đi người mình yêu còn đau khổ hơn cả cái chết. Nhưng vì em, Jung hãy cố gắng sống thật tốt nhé. Em không chắc mình có được lên Thiên Đàng hay không, nhưng nếu được, em sẽ luôn phù hộ cho Jung bình an khỏe mạnh…

Jung phải ngủ đủ nhé dù công việc có bận rộn như thế nào, nhớ phải mang đầy đủ quần áo ấm vì trời mùa đông lạnh lắm, em không muốn Jungie của mình bị cảm lạnh đâu…

Em mệt rồi… không còn sức nữa… em muốn ngủ… Jung biết em vốn ham ngủ mà…

Vĩnh biệt… tình yêu của em…”


Bàn tay cô ấy khẽ buông thõng xuống đất, mắt nhắm hẳn lại, hơi thở tắt lịm.

Để lại một người sững sờ, đau đớn cùng với trái tim tan vỡ…

Cô ấy cứ gào thét mãi cái tên Jiyeon – Tình yêu duy nhất của đời mình.

Cuộc đời con người vốn tồn tại rất nhiều kì tích, điều đó có thể rất tuyệt vời, nhưng cũng có thể là bi kịch. Điều ước của Jiyeon đã trở thành hiện thực, thời gian đã quay trở lại, đã một lần nữa mang Eunjung đến cuộc đời cô, đã một lần nữa đem lại cho cô cảm giác hạnh phúc.

Nhưng số phận vẫn khắc nghiệt với họ như thế, vẫn bắt hai người yêu nhau phải rời xa nhau…

Đã bao giờ bạn thấy một kì tích và một bi kịch cùng xuất hiện trong một hoàn cảnh chưa?

Nếu chưa, thì bây giờ bạn đã thấy rồi đấy.


Timeless - Bonus





Từng tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua ô cửa kính, mang lại những hơi ấm hiếm hoi trong mùa đông giá lạnh. Trên bệ cửa sổ, chiếc lọ thủy tinh cùng 1000 ngôi sao giấy vẫn ánh lên những đốm sáng li ti rực rỡ…

Eunjung đi chầm chậm từng bước từ ngoài vào trong, cố gắng cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng chân và tay để không bị lệch hướng hoặc vấp ngã.


Cô ấy lại trở thành người khiếm thị.


Cuộc sống xung quanh trở lên tối tăm, mịt mù, không lối thoát cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Cô ấy đã khóc, khóc rất nhiều, khóc từ ngày này qua ngày khác, vết khâu chưa lành hẳn hai bên mắt không thể chịu nổi sức ép ấy, chúng rách ra, và giác mạc mới trở thành thứ đồ bỏ đi, vô tác dụng.

Cô chẳng cần chúng.

Trước kia, vì cô muốn được nhìn thấy Jiyeon, muốn được chăm sóc cho Jiyeon, muốn được cùng Jiyeon trải nghiệm mọi thứ… nên cô khao khát có được một đôi mắt bình thường.

Nhưng giờ đây thì sao?

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn đến thế? Người đã đem lại ánh sáng cho cô, để rồi bắt cô phải chứng kiến cảnh người mình yêu bị đâm chết một cách thê thảm. Cô hận một nỗi không thể bóp chết được tên tài xế đáng nguyền rủa kia, vì lỗi phần lớn là do Jiyeon.

.
.
.


Đổ hết những thứ bên trong lọ thủy tinh ra giường, cô cứ đếm đi đếm lại 1000 ngôi sao ấy. Cô đã biết được hình dạng của sao trước khi được ghép giác mạc, tất cả là nhờ có chúng, nhờ có Jiyeon.

Không có Jiyeon, cuộc sống sẽ chỉ là khoảng trời tối tăm đơn điệu, không một điểm nhấn, không một vì sao, không một tia hi vọng …

Cô đang tồn tại, chứ không hề sống; cô đang giành giật từng chút không khí, chứ không phải thở…

Nước mắt lại rơi…


CẠCH.


_Eunjung unnie à…


Khẽ quệt đi dòng nước đang lăn dài trên má, cô hơi nghiêng đầu về nơi âm thanh ấy bắt đầu, chỉ im lặng không nói. Cô nghĩ mình mắc chứng trầm cảm mất rồi, tất cả mọi việc từ bé đến lớn, không gì có thể thu hút được sự chú ý của cô, một nửa con người cô đã chết rồi, thể xác vẫn còn, nhưng phần hồn đã theo người ấy mà ra đi mãi mãi…


_Unnie ăn chút gì nhé.


Lắc đầu.


_Đừng mãi như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, cứ thế này unnie sẽ ốm mất.

_Unnie không đói.

_Jiyeon sẽ đau lòng lắm nếu biết unnie trở thành thế này đấy, chẳng ai muốn người mình yêu phải đau khổ, phải rơi nước mắt đâu. Dù unnie có tự dày vò bản thân mình như thế nào đi nữa, cũng chẳng thể thay đổi được gì, thời gian có quay trở lại được đâu. Vì vậy, unnie phải mạnh mẽ lên, đã có em và mọi người ở bên unnie rồi…


Hyomin đặt bát cháo lên bàn, Eunjung bướng bỉnh gạt mạnh chiếc thìa vừa bị ấn vào tay mình sang một bên. Đã nói rồi mà, cô không muốn ăn, cô ghét bị bắt phải làm những việc mà mình không muốn.

Hình như… cô thay đổi rồi.

Eunjung thầm nghĩ, liệu có phải mình đã bị ảnh hưởng quá nhiều từ cái tính cứng đầu của Jiyeon không, càng ngày cô càng muốn làm trái ý tất cả mọi người, lúc nào cũng chỉ muốn cáu giận, muốn nổi điên lên, muốn đập phá tất cả mọi thứ xung quanh mình...

Và có lẽ… từ “ảnh hưởng” đã không còn phù hợp nữa, cô và Jiyeon vốn chỉ là một mà thôi…

Nhiều lúc cô chỉ muốn túm đại một ai đó mà đánh cho một trận, rồi hét vào mặt họ rằng tại sao ông trời lại bất công đến thế, tại sao lại mang Jiyeon của cô đi, tại sao Người không để một kẻ mù lòa vô tích sự như cô chết quách đi cho rồi, tại sao?!!!

Nhưng cô biết, làm thế thì ích gì chứ? Jiyeon đã không còn bên cô nữa rồi…



_Eunjung unnie…

_Hyomin à… unnie cầu xin em… đừng nói nữa, unnie muốn được yên tĩnh một mình…


Hyomin thở dài thành tiếng.


_Vậy… em cất hết chỗ sao này vào lọ giúp unnie nhé.

_Không, unnie sẽ tự làm.


Eunjung quờ tay và lỡ làm bẹp một ngôi sao, chuyện này vẫn thường xảy ra vì cô chẳng nhìn thấy gì cả, cô tháo hẳn ngôi sao đó ra, toan gấp lại như mọi lần cô vẫn thường làm.


_Khoan đã.


Hyomin giữ lấy cổ tay Eunjung, rút dải giấy óng ánh ấy về phía mình, nhìn thật kĩ.


_Có chuyện gì vậy?

_Em yêu Jung – tình yêu duy nhất và mãi mãi của em.

_Gì… gì cơ? – Eunjung đơ người hỏi lại

_Unnie, trên mảnh giấy này viết như vậy – Hyomin đặt xuống và tiếp tục tháo rời một vài cái nữa.

_Thật sao?


Cô vội quờ tay nắm lấy dải giấy nhăn nheo trên nệm, không biết nó đã bị gấp đi gấp lại bao nhiêu lần rồi, gần như không còn nhận ra nếp gấp ban đầu nữa.


_Cả những ngôi sao khác cũng vậy, vẫn là dòng chữ ấy – Hyomin kết luận


-----------------------------------


Vài ngày sau…


Eunjung mang vào phòng một hộp cát vụn trắng tinh, chúng khá sạch vì cô đã cố tình nhờ Hyomin lấy ở chỗ ít người qua lại, hơn nữa, bây giờ đang là mùa đông, sẽ không có nhiều người ra biển như mùa hè.

Cô dùng tay trái để xác định vị trí miệng lọ rồi đổ đầy cát vào đó, lắc đều.


“Trong lọ là 1000 ngôi sao giấy cùng 1000 câu nói “Sranghae” của em, nhưng em thấy đấy, giữa chúng vẫn còn rất nhiều lỗ hổng. Vậy hãy để Jung lấp đầy những lổ hổng ấy bằng cát nhé.

Tình yêu của em là những ngôi sao nhỏ bé mà lấp lánh…

Tình yêu của Jung là những hạt cát đơn điệu mà nồng nàn…

Tình yêu của chúng ta sẽ hòa lại làm một, sẽ gắn bó với nhau, sẽ bù đắp cho nhau, bất cứ thứ gì cũng không thể thay đổi được…

Jiyeon à…

Jung yêu em…”


Cô ôm lấy lọ thủy tinh vào lòng, nước mắt lại chảy dài trên đôi gò má.

Một chữ “đau” không thể nói hết được nỗi lòng cô lúc này, một chữ “yêu” không thể nói hết được tình cảm mà cô dành cho Jiyeon…

Cô thiếp đi trong nước mắt và mệt mỏi…

Lí do duy nhất khiến cô có thể chợp mắt được lúc này chỉ là sự mệt mỏi mà thôi…


“… Ước gì… Jung có thể rời bỏ thế giới này và đến bên em…”


--------------------------------------


Tuyết đã rơi suốt từ đêm qua cho đến tận bây giờ, những tia sáng yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ, nhẹ rải thân mình xuống nền nhà, thậm chí còn không đủ sức để làm sáng lên những ngôi sao giấy đang nằm xen lẫn trong cát biển kia.

Mặt trời dần lên cao…

Căn phòng dần sáng rõ…

Hiện lên thật ngăn nắp và gọn gàng…

Nhưng tuyệt nhiên… không có một bóng người…

Như thể những con người đã từng sống ở đây chưa hề tồn tại vậy…

.
.
.

_Jung à, cẩn thận nào ~


Một bàn tay đưa ra đỡ lấy thân hình chập choạng đang cố tìm cách giữ thăng bằng giữa khoảng không vô định. Qua giọng nói, cô biết người đó chính là Jiyeon.

Cô mỉm cười – một nụ cười đầy hạnh phúc.


_Cuối cùng, Jung cũng tìm thấy em rồi.


Xiết chặt Jiyeon vào lòng và hôn nhẹ lên trán cô ấy như mọi lần cô vẫn thường làm, khoảnh khắc này đối với cô thật quý giá biết bao. Cô sẽ giữ chặt lấy cô ấy, sẽ không buông ra, sẽ không để bất cứ thứ gì cướp đi Jiyeon của mình lần nào nữa đâu…

Đúng, cô ấy là Jiyeon – của – cô.


_Jiyeon à… Jung yêu em.

_Em cũng vậy.


Cô ấy rúc sâu vào hõm cổ Eunjung hơn nữa.




Họ đã được sống bên nhau như những gì họ hằng ao ước…

Chỉ có điều…

…là ở một thế giới khác mà người thường không thể nhìn thấy được…


Họ sẽ được nhìn thấy nhau mỗi sớm mai…

Sẽ được cùng nhau dạo chơi khắp đây đó…

Sẽ được ngắm sao vào mỗi đêm trăng tròn…

Sẽ được làm những gì mà họ muốn…

…Và chung sống hạnh phúc bên nhau trọn đời…



THE END.
Về Đầu Trang Go down
https://t7wonderland.forumvi.com
 
[TWOSHOT] Timeless
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
»  [TWOSHOT] Kén Seobang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♫♪♫♀ Welcome to Ť-Ara ♀♫♪♫  :: T-Ara Vietnamese Official Fansite :: Fanfic-
Chuyển đến